yenlytran

ĐĂNG KÝ THAM GIA KHÓA HỌC THÁNG 8: NGHI THỨC GIAO TIẾP TRONG TRẢI NGHIỆM DỊCH VỤ KHÁCH HÀNG (ECX)

ĐĂNG KÝ THAM GIA KHÓA HỌC THÁNG 8: NGHI THỨC GIAO TIẾP TRONG TRẢI NGHIỆM DỊCH VỤ KHÁCH HÀNG (ECX)​

Cuốn sách bạn ước gì bố mẹ mình đã đọc, và con bạn sẽ biết ơn nếu bạn đã đọc nó

Bài học 1: Phản ứng của chúng ta đối với các tình huống khi nuôi dạy con có liên quan chặt chẽ đến cách chúng ta được nuôi dạy

Đôi khi con làm những việc mà chúng ta không hiểu tại sao. Nhưng để hiểu con, Perry nói rằng, chúng ta cần phải lùi lại và nhận ra rằng mình cần nhìn vào những người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc sống của con: đó là chính chúng ta. Cha mẹ có ảnh hưởng lớn nhất đến con và con quan sát chúng ta rất tỉ mỉ. Vì vậy, nếu muốn hiểu con, chúng ta cần hiểu bản thân trước.

Những gì chúng ta học được khi còn nhỏ có thể tác động rất lớn đến phản ứng và phong cách nuôi dạy con cái của chúng ta khi trưởng thành.

Khi chúng ta có những liên kết tiêu cực khi còn nhỏ, chúng ta có thể mang theo chúng khi lớn lên. Ví dụ như một người cha bắt đầu cảm thấy tức giận mỗi khi đứa con 18 tháng tuổi không ăn hoặc đánh rơi thức ăn xuống đất. Khi tác giả giúp anh ấy nhìn lại quá khứ của mình, anh ấy nhận ra lý do mình cảm thấy tức giận là vì cha mẹ anh đã ngay lập tức phạt khi anh ấy có hành vi như vậy hồi nhỏ.

Những trải nghiệm tiêu cực anh ấy có khi còn là một đứa trẻ đã theo anh trong quá trình nuôi dạy con sau này và làm lu mờ đi khả năng phán đoán của anh ấy.

Vậy chúng ta cần làm gì nếu không thể thay đổi quá khứ của mình? Chúng ta có thể nhìn lại quá khứ của bản thân và phân loại những trải nghiệm tốt và xấu. Khi nghĩ về những trải nghiệm, chúng ta nên nghĩ về cảm nhận của chúng ta hồi đó và bây giờ. Hiểu được điều này, chúng ta sẽ trở thành những bậc cha mẹ biết cảm thông hơn.

Bất cứ khi nào những cảm xúc tiêu cực quay trở lại, đó là dấu hiệu của việc chúng ta nên khám phá tuổi thơ của mình để tìm ra lý do. Nếu dùng những khoảng thời gian này để suy ngẫm và nhận ra lý do tại sao chúng ta phản ứng như chúng ta thường làm, điều này sẽ giúp chúng ta trở thành những bậc cha mẹ biết đồng cảm hơn.

Bài học 2: Công nhận tất cả cảm xúc của con sẽ hữu ích và lành mạnh hơn cho con

Đối với mình đây là take away lớn nhất từ quyển này, vì mình nghĩ công nhận cảm xúc của người đối diện là kỹ năng thiết thực trong mọi mối quan hệ chứ không chỉ đối với con cái. Đặc biệt với trẻ em, điều này rất cần thiết cho sự phát triển của chúng. Đôi khi với tư cách là cha mẹ, chúng ta hay muốn xoa dịu những cảm xúc tiêu cực của con mình với những câu nói như “thôi không sao đâu mà” hay “chuyện nhỏ con hãy kệ đi sao phải bực mình?”. Nhưng khi chúng ta không công nhận hay phủ nhận cảm xúc của con, tức là chúng ta đang dạy con không nên tin vào cảm xúc của chính mình. Từ đó, đứa trẻ lớn lên có thể trở nên phụ thuộc vào sự công nhận của người khác.

Thay vì làm theo bản năng – tức giận hoặc phớt lờ, trước tiên hãy tìm cách xác nhận và thấu hiểu. Điều này không có nghĩa là bạn nên chiều con khi con bắt đầu có dấu hiệu quấy khóc. Nhưng bạn cần xác thực cảm xúc của con. Khi chúng ta không cho phép con cảm nhận những điều này, cảm xúc vẫn tồn tại, nhưng con phải kìm nén. Đây trở thành một thói quen có hại trong tương lai mà khó có thể loại bỏ.

Nếu con đang bức xúc vì không được ăn kem, chúng ta vẫn có thể công nhận cảm xúc của con qua câu nói như “Mẹ hiểu con đang rất tức vì không được ăn kem bây giờ, nhưng lý do hôm nay mình không ăn kem được vì cả ngày hôm nay con đã ăn nhiều món tráng miệng khác rồi, mình sẽ dành kem vào ngày hôm sau nhé”

Bài học 3: Cách ba mẹ nuôi dạy con có thể khuyến khích con có sức khỏe tinh thần tốt

Sức khỏe tinh thần của một đứa trẻ có thể tạo tiền đề cho sức khỏe tinh thần của chúng khi trưởng thành. Và tin tốt là, các bậc cha mẹ: bạn có thể giúp con mình phát triển để có tinh thần khỏe mạnh.

Mẹo đầu tiên của Perry là quan sát tích cực. Chúng ta làm điều này bằng cách lắng nghe với mục đích để hiểu hơn là để phản hồi.

Điều này thúc đẩy mối quan hệ lành mạnh giữa cha mẹ và con cái. Tiếp theo, chúng ta nên tránh dán mắt vào điện thoại, đây là một vấn đề rất lớn trong thế giới ngày nay.

Khi con cảm thấy bị bỏ rơi, con bắt đầu thực hiện hành vi được gọi là “hành vi tìm kiếm sự chú ý”. Nó có thể là ném đồ đạc, gây bừa bộn hoặc bất cứ điều gì con biết rằng sẽ thu hút sự chú ý của bạn. Khi chúng ta chú tâm đến con hơn, con sẽ khỏe mạnh hơn về mặt cảm xúc và sẽ ít có những hành vi này hơn.

Cuối cùng, hãy đảm bảo rằng con có thời gian để chơi và khuyến khích con càng nhiều càng tốt. Điều này thúc đẩy sự tò mò và giúp con học hỏi, vì vậy hãy cố gắng nhiệt tình với các hoạt động của con.

CÒN ĐÂY LÀ VÀI TRÍCH DẪN TỪ SÁCH MÀ MÌNH ĐÃ RẤT TÂM ĐẮC:

Phản hồi hơn là khen ngợi

“Con người luôn thay đổi và phát triển, đặc biệt là những đứa trẻ. Tốt hơn hết là mô tả những gì bạn thấy và nói những gì bạn coi trọng hơn là phán xét. Vì vậy, hãy nói, “Mẹ thích cách con tập trung khi làm những phép tính đó” hơn là “Con thật giỏi toán.” Hãy nói, “Mẹ ấn tượng về suy nghĩ của con đã trong bức tranh này. Mẹ thích cách ngôi nhà trông như đang mỉm cười. Điều đó khiến mẹ cảm thấy hạnh phúc.” Không phải là “Bức tranh đáng yêu thế.” Khen ngợi nỗ lực, mô tả những gì bạn nhìn thấy/cảm thấy và khuyến khích con mà không phán xét. Mô tả và tìm ra điều gì đó cụ thể để đánh giá cao sẽ đáng khích lệ hơn nhiều so với một đánh giá không cụ thể kiểu “Tốt/Giỏi quá” và hơn thế, hữu ích hơn nhiều so với những lời chỉ phê phán/bình phẩm. Nếu cả một trang viết gần như hoàn toàn là một mớ hỗn độn nhưng chữ P được viết hoàn hảo, tất cả những gì bạn cần nói là “Mẹ thích cách con viết chữ P cẩn thận như vậy.” Con sẽ có động lực và hy vọng rằng, lần sau, bạn sẽ thích những chữ khác tương tự.”

Cách bạn khuyến khích cảm xúc của trẻ

“Đây là những gì một đứa trẻ cần: cha mẹ hãy là vật chứa đựng những cảm xúc của chúng. Điều này có nghĩa là bạn ở bên cạnh con và biết cũng như chấp nhận những gì con cảm thấy nhưng bạn không bị cảm xúc của con lấn át. “

“Có thể trở thành vật chứa có nghĩa là chứng kiến sự tức giận của con, hiểu lý do tại sao con tức giận và có thể nói điều đó thành lời cho con, tìm cách có vẻ chấp nhận được để con bày tỏ sự tức giận của mình mà không bị phạt hay bị lấn át bởi cơn giận dữ. Điều này cũng đúng với những cảm xúc khác ”.

Đánh lạc hướng không phải một cách hay

“… Đánh lạc hướng là một thủ thuật và về lâu dài, việc bị thao túng sẽ không giúp con phát triển năng lực hạnh phúc.”

“Đánh lạc hướng một đứa trẻ khỏi món đồ chơi mà đứa trẻ khác đang cầm để tránh xung đột sẽ không giúp con hiểu và học cách thương lượng trong một cuộc tranh giành. Lảng tránh những cảm giác khó chịu hay những tình huống khó khăn không phải là cách chúng ta học cách đối phó với chúng”.

Dạy con về cách lịch sự

“Trẻ học cách cư xử từ cách con được đối xử. Con thực sự học cách nói ‘làm ơn’ và ‘cảm ơn’ khi lòng biết ơn và sự tôn trọng đã được thể hiện với con. Sau đó con có thể thực thể hiện những điều đó từ bên trong. Nếu bạn chỉ tập cho trẻ nói ra những điều này, trẻ có thể không bao giờ học được cách cảm nhận ”.

Phải làm gì sau đó nếu chưa học cách nói “cảm ơn” vì một món quà, “… chúng ta có thể đưa ra lời cảm ơn vì món quà để người tặng tránh cảm thấy không được coi trọng.”

IMG_2470

Trần Yênly

Về tác giả

Trần Yênly là một chuyên gia Nghi thức quốc tế và giao tiếp liên văn hoá được chứng nhận tại Anh Quốc. Chị là người sáng lập Etík Academy – Học viện Nghi thức quốc tế đầu tiên tại Việt Nam từ năm 2016. Khi khái niệm “công dân toàn cầu” đang được chú trọng hơn bao giờ hết, chị Yênly tin rằng Nghi thức và Cung cách ứng xử có vai trò quan trọng trong đa dạng khía cạnh của cuộc sống.

1 thought on “Cuốn sách bạn ước gì bố mẹ mình đã đọc, và con bạn sẽ biết ơn nếu bạn đã đọc nó”

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top